Bé Tô Bảo Lâm (21/01/2022)

19/12/2022

Họ tên Bố: Tô Anh Nam
Họ tên Mẹ: Vũ Thị Hường
Họ tên Bé: Tô Bảo Lâm
Ngày sinh Bé: 21/01/2022
Ngày chuyển phôi: 28/05/2021
-------------------------------

Gửi một chút động lực đến các mẹ đang trên con đường tìm kiếm con yêu của mình, vì trước đây mình cũng thường vào các bài viết của các mẹ, đọc từng bài viết, đọc từng comment, xem từng bức ảnh của các bé rồi từ đó có thật nhiều động lực trên con đường tìm kiếm con yêu, các mẹ hãy thật kiên trì và đừng bỏ cuộc nhé… rồi ai cũng sẽ được có bầu, được làm mẹ, được hoàn thành thiên chức cửa chính mình …

Bức thư của mẹ cháu dành cho cháu ạ 😊😊😊

Bảo Lâm thương yêu của mẹ!

Trước khi mẹ đặt bút viết những dòng này, mẹ đã nghĩ mẹ sẽ có rất nhiều rất nhiều thứ để viết cho con, nhưng khi mẹ thật sự ngồi viết ra bức thư này mẹ lại nghẹn ngào, xúc động mọi thứ đã trải qua cứ như một bộ phim với đủ cung bậc cảm xúc, từng thời điểm từng khoảnh khắc in đậm trong tâm trí mẹ mà mẹ không biết phải nói như thế nào, có những thứ thật khó để diễn tả bằng lời con ạ.

4 năm, một hành trình không dài nhưng cũng chẳng phải ngắn để mẹ biết có con được làm mẹ là điều hạnh phúc quý giá biết nhường nào. Hành trình ấy từ lo lắng, bất an khi mãi mà cái que thử chưa 1 lần hai vạch, hành trình ấy là chuỗi ngày rong ruổi khắp nơi với đủ loại thuốc, hành trình ấy là những câu hỏi vô tình hữu ý, ánh mắt dò xét từ hàng xóm người quen “sao mãi chẳng thấy gì thế hay lại tịt rồi? Đẻ đi cho ông bà còn có cháu bồng cháu bế…”. Và hành trình ấy là những lúc đau khổ, áp lực, dồn nén, tủi thân, tuyệt vọng kiệt quệ về cả thể xác lẫn tinh thần lẫn vật chất. Nếu sau này con đọc được những dòng thư này khi con đủ lớn con đủ hiểu chuyện và con hỏi mẹ: “Vậy đã có lúc nào mẹ chán nản, muốn buông bỏ tất cả chưa?“ thì thành thực mà nói con yêu ạ câu trả lời là “có” thì mẹ xin lỗi. Nhưng cái suy nghĩ ấy thoáng qua nhanh thôi vì mẹ may mắn có bố con và gia đình nhà chồng luôn bên mẹ, chia sẻ động viên.

Mẹ còn nhớ những lần uống thuốc bắc, thuốc nam đến béo ú, người quen còn không nhận ra, những lần uống thuốc, tiêm thuốc kích trứng làm IUI mà kết quả vẫn là cái que 1 vạch đỏ chót, những lần khóc không thành tiếng ông bà vẫn nhẹ nhàng an ủi vừa nói: “Người ta còn 9, 10 năm mới có mình mới có mấy năm không gì phải vội con ạ”.

Đọc đến đây chắc con thắc mắc “vậy con ra đời như thế nào vậy mẹ?”, là do may mắn con ạ khi mẹ lang thang trên khắp các diễn đàn, các trang mạng xã hội thì mẹ biết đến Bệnh viện Nam học và Hiếm muộn Hà Nội, cùng với sự giúp đỡ, hướng dẫn của những anh chị đi trước, những người đã hái được trái ngọt trên hành trình của mình.

Bố mẹ lại cùng nhau tiếp tục hành trình với một niềm tin mãnh liệt rồi con sẽ về. Quá trình thăm khám diễn ra rất thuận lợi, vì mọi người ở đây ai cũng nhiệt tình, chưa bao giờ mẹ đến bệnh viện mà mẹ lại có cảm giác như đến một ngôi nhà ấm áp và bình yên đến lạ. Chính vì thế mà bố mẹ đã quyết định gửi trọn niềm tin vào bệnh viện với quyết định làm IVF. Hành trình của mẹ cũng bắt đầu như bao nhiêu bà mẹ IVF khác, những mũi tiêm kích trứng 1, 2 rồi 3, 4 mũi một ngày khi cơ thể mẹ không đáp ứng thuốc tốt, là những chuyến đi lúc 1, 2 giờ sáng để đến nơi cho sớm kiểm tra theo dõi rồi lại bắt xe về Hải Phòng cho kịp ca làm buổi chiều, là những bát phở ăn vội, những cái bánh mỳ gặm dở và tệ nhất là những cơn say xe kinh hoàng. Và rồi cũng đến ngày mẹ chọc trứng, tạo phôi, may mắn là mẹ tạo được rất nhiều phôi tốt. Kể cho con nghe lúc mẹ lên bàn chọc trứng mẹ run đến nỗi không bước nổi các anh chị phải giúp mẹ trấn an rồi đưa mẹ lên bàn, nhưng nghĩ lại thì nó chẳng có gì đáng sợ cả mọi thứ nhẹ nhàng lắm con ạ.

Rồi chuỗi ngày canh niêm mạc – chuyển phôi 19/09/2020 bác sĩ cho mẹ lịch chuyển, 8 ngày sau mẹ nhận kết quả (Beta <0,002) mọi thứ như chết lặng, mẹ không biết mẹ đã vượt qua khoảng thời gian đó như thế nào, nó đau như chết đi sống lại vậy. Mẹ về quê ngoại bỏ lại sau lưng tất cả tự nhốt mình trong 4 bức tường, bỏ bữa, khóc đến mờ hai mắt. Mẹ đã mất gần 1 tháng để vượt qua thời gian đó, sau đó mẹ lại đi làm để lấy lại tinh thần và để chuẩn bị cho một cuộc hành trình mới. 8 tháng sau, ngày 28/05/2021 mẹ chuyển phôi lần 2, lần này mẹ đã buông bỏ được áp lực của lần 1, các bác sĩ đã động viên mẹ rất nhiều và tinh thần của mẹ cũng đã trở nên thoải mái và kết quả là con đã về (Nhân đây mẹ cũng muốn nhắn nhủ với các mẹ trên hành trình tìm con, khi chuyển phôi xong hãy thật thoải mái, làm những điều mình thích, nghe một bản nhạc thật hay và xem một bộ phim thật hài hước, bên cạnh đó là những bữa ăn thật đầy đủ dinh dưỡng, không đáng quan ngại những biểu hiện, dấu hiệu sau chuyển phôi đi hãy nhớ “tinh thần quyết định tất cả”). Và rồi 8 ngày sau chuyển phôi lần đầu tiên trong cuộc đời mẹ que thử lên hai vạch mờ, thật sự không có một cái cảm giác hạnh phúc nào bằng cái cảm giác đó. Rồi những cái que theo ngày đậm dần, những kết quả beta cứ tăng dần, thai vào tổ, lần đầu nghe tiếng tim thai, lần đầu nhìn con trên màn hình siêu âm với đủ hình hài, lần đầu nhìn được mặt con.

Mẹ con mình đã có một hành trình thật hạnh phúc bên nhau và rồi ngày 21/01/2022 lại một lần nữa nước mắt lăn dài trên mắt mẹ nhưng đó là những giọt nước mắt của hạnh phúc, nghe tiếng con khóc, ôm chặt con trong vòng tay. Giây phút ấy giống như mẹ được sinh ra một lần nữa vậy cảm ơn con đã đến cảm ơn con đã giúp bố mẹ hoàn thiện hai từ gia đình. Luôn bình an và yêu thương con yêu nhé! Mong con lớn lên từng ngày.

Gần 2 giờ sáng rồi con yêu ạ, mẹ lại vừa quay sang ngắm con đó, mẹ còn muốn kể cho con nghe thật nhiều điều nữa nhưng bức thư này mẹ xin gác lại những dòng tâm sự. Con yêu biết không đợt thăm khám đầu tiêm bố mẹ cũng đi vào “Tuần Lễ Vàng” được tặng voucher và phiếu bốc thăm may mắn, nhưng mẹ say xe, chủ nhật hôm đó chỉ bố con đại diện đi bốc thăm. Lúc mẹ gọi hỏi bố con tình hình như thế nào, nghe qua điện thoại thấy bố con giọng run run, nghẹn ngào vì bức thư của một mẹ nào đó vừa được bệnh viện đọc. Mẹ nhớ lúc đó bố bảo cảm động quá em ạ, hành trình của người ta sao giống mình quá vậy, mai này nếu nhờ bệnh viện mà chúng mình may mắn có con em cũng viết thư gửi cho con chúng mình như thế nhé. Và mẹ viết xong rồi này con yêu, lần này là bức thư nhân vật chính mang tên mẹ rồi.

Một lần nữa cảm ơn con vì tất cả, mẹ yêu con!

Cảm ơn bệnh viện Nam học và Hiếm muộn Hà Nội đã giúp cho phép màu trở thành sự thật, cảm ơn đội ngũ y bác sĩ đã luôn đồng hành giúp đỡ em trong suốt quá trình hái trái ngọt, chúc bệnh viện ngày càng phát triển hơn nữa trên con đường hiện thực hoá ước mơ, mang hạnh phúc cho tất cả gia đình hiếm muộn.

Trân trọng!


Chia sẻ: 

Bài tri ân khác

  • Baby: Tran Dang Khoa – IVF 2017

    My family would like to express our sincere thanks to the team of doctors and staff of Andrology and Fertility Hospital of Hanoi for helping my parents in their journey to call our baby. We hope that the families who were looking for...

  • Hai bé Tô Hữu Bá và Tô Thu Lê (05/12/2021)

    Con chào các bác các cô. Con và chị con hơn 20 tháng tuổi. Vài ngày gần đây c hay khóc đêm làm cả nhà không yên giấc. giờ con phải làm gì để ngủ ngon lành ạ?

  • Babies: Nguyen Phuong Vy – Nguyen Phuong Minh Khoi – IVF 2018

    Phuong Vy and Minh Khoi would like to send our greeting to you all! We were born on 25/05/2019. Our Dad is Dai and our Mom is Mai. My family can say nothing more than a deep thank to the team of doctors and staff of Andrology and Fertility...

  • Nguyen Lan Chi (Date of birth: May 30, 2018)

    Father: Nguyen Dinh Phuc Mother: Nguyen Thi Ngoc Baby: Nguyen Lan Chi (May 30, 2018) —

  • Baby: Hoang Ngoc Mai – IVF2019

    When you have come to the right place with faith and hope, happiness will smile on you. You’re the greatest happiness we’ve ever had. Not to be discouraged in our quest to find you, we believed that the day would come to...

  • Baby: Ha Tuan Minh – Ha Truc Linh – IVF 2018

    Thanks to the hospital, my family has a happy smile like today. Thanks very much to the doctors of the hospital. Wish the hospital grow to bring happiness to more families! Entry to the Photo Contest “Family Happiness 2020”...

  • Tran Huy Hung – Tran Quynh Chi – IVF 2018

    I used to think I could never be a mom all my life. I used to think I was the most unfortunate and miserable woman in the world, as it seemed that having a woman’s natural instinct to get married and have children is so hard...

  • SINH NHẬT TUỔI 35, MẸ ĐÓN GIA ĐÌNH NHỎ TRỌN VẸN

    Chào Bình Anh và An Bình – Phiên bản mini của bố Buổi sáng, mở mắt thức dậy, được ngắm nhìn 2 bé con, mẹ thấy cả một bầu trời bình yên trước mắt. Mẹ sinh mổ khi 2 em ở 35...

ĐẶT LỊCH KHÁM