21/08/2021
Bố: Dương Khắc Minh
Mẹ: Dương Thị Yến Oanh
—-
Con: Dương Thị Bảo Trâm – Dương Thị Gia Hân (sinh ngày 01/08/2020)
Thời gian thực hiện HTSS: 12/12/2019
—-
“Bao ngày mẹ ngóng, bao ngày mẹ trông, bao ngày mẹ mong con chào đời”. Thoáng đó thôi mà đã gần 8 năm bố mẹ về chung một nhà, cũng là cả một quãng thời gian đầy gian nan vất vả để hôm nay có được 2 con.
Một, hai, ba rồi 7 năm trôi qua hết thuốc này thuốc kia chạy chữa bao nơi nhưng cũng là con số 0. Đã từng hi vọng rồi lại thất vọng, bố mẹ đã từng mong có một thứ gi đó gọi là Phép Màu. Cuộc sống có khó khăn, có vất vả nhưng chỉ mong có con có tiếng cười trẻ thơ trong nhà như bao gia đình khác. Người ta cười, người ta nói, xì xào to nhỏ “sao ăn tham thế mà không chịu đẻ đi. Chắc nồm rồi à”. Nghe mà ứa nước mắt con ạ.
Cố gắng làm lụng, gom góp chỉ để tìm được con một ngày sớm nhất. Mẹ dường như tách biệt với cuộc sống thường ngày. Không bạn bè, không tham gia các cuộc vui, cảm thấy mình như bị lép vế. Thấy thiếu nhiều so với bạn bè, mọi người xung quanh. Nhưng có lẽ là duyên, là phép màu mà ông trời ban tới cho bố mẹ.
Mẹ tự tìm hiểu và biết tới bệnh viện Nam học và Hiếm muộn Hà Nội. Thấy rất người các cô bác đã đón được con yêu. Bố mẹ quyết định IVF, quyết định chơi một ván cờ mà biết rằng nếu lần này không thành công thì coi như duyên chưa tới. Canh bạc đánh đổi niềm mong đợi, tiền của bố mẹ tích góp bấy lâu. Vào một ngày thu, bắt xe lên đường tới bệnh viện làm tất cả các xét nghiệm giấy tờ. Chỉ cầu mong là mọi thứ đều ổn, đều suôn sẻ. Trải qua quãng thời gian cũng không phải là dài gần 4 tháng. Bố mẹ đã rất lo lắng, hồi hộp, có vui có buồn.
Mệt mỏi nhất là quãng thời gian tiêm thuốc kích trứng, mẹ lo lắng rất nhiều. Đôi lúc khóc lên vì đau, khóc lên vì mỗi lần siêu âm trứng bác sĩ lại bảo trứng chậm phát triển và tăng liều. Thật sự rất mệt mỏi nhưng cố gắng vì tin rằng sẽ gặp được con. Và rồi ngày báo chọc trứng đã đến vui lắm con à. Được gọi tên bước vào phòng cảm giác sợ hãi nhưng rồi xong lúc nào chẳng hay vì bác sĩ đã tiêm thuốc gây mê.
Ngày báo phôi ngồi chờ ở dãy ghế, chỉ biết cầu trời là mọi thứ đều tốt đẹp. Và may mắn cũng đến, 15 trứng chọc được tạo 13 phôi con à. Nhưng mẹ lại quay về vì không được chuyển luôn. Lại lo lắng, chờ đợi. Rồi ngày 12-12-2019 mẹ được gọi chuyển phôi, ôi mừng lắm, mừng mà run chẳng được. Chiều đó bác Hiền chuyển phôi cho mẹ xong, bắt xe trở về nhà mà lê lết vì say xe. Người mệt lả lại lo không biết rồi sẽ ra sao. 1,2,3 ngày trôi qua không thấy biểu hiện gì cả, nghĩ bụng chắc tạch rồi nhưng không dám nói. Ngày thứ 9 cả bố và mẹ dạy rất sớm, thầm cầu mong nhìn thấy được cái que thử 2 vạch. Ôi mẹ bật khóc. Khóc vì hạnh phúc. Cho tới ngày siêu âm đầu tiên được nhìn thấy 2 con dù chỉ bé tí teo trong bụng. Mẹ đã quyết định đặt tên con là Mít – Mỡ dù chưa biết con là trai hay gái.
Suốt thai kì cả 3 mẹ con đều ổn. Mẹ đã mong cố gắng cho tới 37 tuần để chờ con ra đời. Nhưng sớn hơn dự định, tiếng khóc ngày con chào đời vào 36w2d. Lại một lần nữa mẹ khóc trên giường mổ khi nghe tiếng con chào đời. Vậy là qua bao ngày vất vả, bao ngày chờ đợi bố mẹ đã đón được con. Đó là phép màu mà mẹ tưởng như sẽ không bao giờ tới. Dẫu biết rằng rồi những tháng ngày về sau còn nhiều khó khăn, nhưng mẹ mong và tin rằng 2 con sẽ mãi vui vẻ bên gia đình nhỏ của chúng ta.
Mẹ đã viết 1 trang nhật kí trong cuộc hành trình tìm con khi con mới 26w. Nay khi 2 con đã hơn 9 tháng tuổi rồi mẹ viết tiếp trang nhật kí này cho các con, cho các ông bố bà mẹ đã và đang trên con đường tìm kiếm con yêu hãy cố gắng lên. Hãy tin tưởng vào các bác sĩ ở bệnh viện nơi mình đã đặt niềm tin. Hãy tin rằng một ngày không xa Phép màu sẽ đến.
Cảm ơn Nam học và Hiếm muộn Hà Nội đã gieo mầm hạnh phúc, đã nối tiếp giấc mơ đưa 2 con đến với bố mẹ. Gửi con 2 thiên thần nhỏ bước ra từ giấc mơ mang tên Phép màu.