31/12/2021
Bố: Hà Minh Tiến
Mẹ: Ngụy Thị Xuyến
—-
Con: Hà Minh Trung – Hà Minh Kiên (16/12/2019)
Thời gian thực hiên HTSS: 25/04/2019
Bắc Giang, ngày 3/5/2021
‘’Bạn có tin rằng trên đời này có phép mầu không? – Tôi tin phép màu là có thật – Phép mầu ấy mang tên IVF!’’
Xin chào các thành viên thân yêu của ngôi nhà Bệnh viện Nam học và Hiếm muộn Hà Nội (AFHN)
Tôi là một cựu thành viên của Bệnh viện Nam học và Hiếm muộn Hà Nội. Hành trình tìm con gian nan và vất vả của tôi đã kết thúc hơn 2 năm với thành quả là hai nhóc con đáng yêu này. Các con tên lần lượt là Minh Trung & Minh Kiên, chào đời ngày 16/12/2019, các con là kết quả của lần chuyển phôi ngày 25/4/2019 và đó cũng là top phôi cuối cùng của vợ chồng tôi.
Giờ đây, khi màn đêm buông xuống, ngắm các con đang ngon giấc, cảm giác của bao nỗi nhọc nhằn vất vả khi xưa đánh đổi để có được các con, cảm xúc trong tôi thật khó tả, mọi thứ thật kì diệu giống như phép mầu mà bà tiên đem lại cho vậy. Các y bác sĩ của Bệnh viện Nam học và Hiếm muộn Hà Nội (AFHN) chính là bà tiên đã giúp cho vợ chồng tôi có được phép màu ấy.
Nhưng bạn biết đó, để đạt được phép mầu ấy không phải là điều dễ dàng với mỗi cặp vợ chồng hiếm muộn như chúng ta. Tôi không thể đếm hết được đã đi đi về về trên tuyến đường từ nhà ra Hà Nội bao nhiêu lần để thăm khám nữa, những ngày hè nắng cháy, rồi những ngày đông giá rét, chúng tôi đã đi qua những ngày tháng như vậy để tìm kiếm mục tiêu của đời mình, vì có con thì cuộc đời của bố mẹ mới có ý nghĩa!
Kết hôn vào năm 2014, hành trình tìm con của chúng tôi bắt đầu sau ba năm kết hôn, mong ngóng tin vui mà không được. Đi khám, kết quả chồng tôi bị tinh trùng yếu, tỷ lệ còn 1%, còn tôi bị Prolacin cao ,vợ chồng động viên nhau vượt qua khó khăn này. Khi ấy tôi bắt đầu lên các trang mạng và hội nhóm để tìm hiểu phương pháp giúp bệnh của chồng, mong mọi thứ sẽ khả quan hơn, nghe ở đâu có thày thuốc tốt là vợ chồng cũng khăn gói đi cắt thuốc về sắc uống nhưng rôi mọi thứ vẫn trở nên vô vọng. Tôi lờ mờ nhận ra chỉ có y học mới là cơ hội cuối cùng của vợ chồng mình, vậy là trải qua 2 lần IUI vào cuối năm 2017 (tôi IUI ở phòng khám bác sĩ tư) kết quả thất bại, cảm giác lại rơi vào hụt hẫng đến khó tả, biết sao được có lẽ khi đó phép mầu vẫn là điều gì đó xa vời với vợ chồng tôi.
Rồi cơ duyên tới, vợ chồng tôi được bạn giới thiệu tới bệnh viện Nam học và Hiếm muộn Hà Nội. Tháng 5 -2018, vợ chồng tôi bắt đầu hành trình thăm khám tại đây, tôi làm hồ sơ IVF, lựa chọn bệnh viện là nơi gửi gắm hy vọng và niềm tin. Mọi thứ đều thuận lợi khi các thủ tục ở bệnh viện rất nhanh chóng, sau các mũi tiêm kích trứng thì ngày 10/6/20218 tôi chọc trứng. Kết quả được 28 quả tạo được 4 phôi ngày 5 chia 2 top, chuyển trước và trữ lại 1 top 3 phôi ngày 3. Ngày 10/7/2018 khi chuyển top phôi ngày 5 lần đầu tiên tôi đã đậu thai, cảm giác khi thử máu có beta lần đầu tiên quá vui mừng. Tưởng như con đường mà tôi vẫn đi bỗng trở nên bằng phẳng và dễ dàng quá, khi đó chúng tôi đã vui mừng biết bao khi sắp lên chức bố mẹ. Cứ ngỡ rằng giờ đây chỉ cần chờ tới ngày con chào đời mà thôi nhưng sự thật không phải vậy, ông trời dường như vẫn thử thách hai vợ chồng tôi. Sau khi chuyển phôi hai tháng thai bị lưu, beta giảm dần, tay chân tôi như rụng rời khi nghe bác sĩ thông báo kết quả, cố vịn bậc thang xuống nói với chồng, giọng tôi lắp bắp nói: “anh ơi, con hỏng rồi”. Hai vợ chồng lặng lẽ đưa nhau về cho con ra, sau này tôi mới biết được ngày hôm đó chồng tôi đã khóc rất nhiều, thật vậy chỉ có những ai đã ở hoàn cảnh như vợ chồng tôi đều sẽ rất buồn phải không. Buồn lắm chứ khi mà bao ngày tháng chữa chạy, những mong có được kết quả tốt đẹp vậy mà phép mầu khi đó vẫn chưa đến với chúng tôi. Phải cho con ra tôi đã khóc và buồn biết mấy, nhưng rồi nghĩ mình cần phải vững tâm để chiến đấu tiếp, thất bại không thể khiến chúng tôi chùn bước .
Tôi chuyển phôi lại lần 2 sau 3 tháng thất bại lần 1 và kết quả không có beta, lại 1 lần nữa cảm giác chán nản đến khó tả, lo lắng những ánh mắt dò xét, cảm giác chán nản như rơi vào đêm tối mịt mờ. Hồi đó bạn bè cùng phòng chọc trứng với tôi mọi người đã thành công gần hết rồi. Không còn gì để hy vọng, vợ chồng lại động viên nhau nghỉ ngơi rồi tính tiếp, khi đó còn 1 top phôi ngày 3 cuối cùng nên tôi cũng không còn hy vọng nhiều nữa, nghĩ số mình không may mắn. Năm 2018 qua đi trong nỗi buồn như vậy đó, chúng tôi lại quay trở lại với guồng quay cuộc sống – công việc, không biết tới khi nào có thể bắt đầu tiếp con đường tìm kiếm con yêu!
Vậy mà đến tháng 4-2019, được sự động viên của gia đình, tôi quay trở lại viện chuyển nốt top phôi cuối cùng,lại là những ngày tháng rong ruổi trên tuyến đường hơn 60km hà nội- bắc giang để canh niêm mạc chuyển phôi. Ở lần cuối cùng này, tôi rất lo lắng, tâm lý nếu thất bại ở lần này có nghĩa là những cố gắng của vợ chồng tôi cùng các y bác sĩ sẽ mất hết và có lẽ sẽ phải bắt đầu lại hành trình tìm con. Dù vậy, tôi vẫn mong phép màu sẽ xuất hiện,và ngày định mệnh ấy cũng đã đến, ngày 25/4/2019, ba bé phôi nhỏ xíu được bác sĩ Hiền từ từ đưa vào trong cơ thể tôi và câu chúc quen thuộc: “phôi chất lượng tốt, chị chúc em may mắn nhé!’’. Câu chúc như thắp lên hy vọng của hai vợ chồng tôi. Chuyển phôi xong nghỉ ngơi 2 giờ, hai vợ chồng đi ô tô về nhà luôn, ở lần chuyển phôi này tôi không kiêng cữ nhiều như lần trước, vẫn vận động, đi làm và vui chơi như thường ngày nhưng có điều tâm lý rất thoải mái vì nghĩ trước đó mình đã cố gắng hết sức rồi, không còn gì để hối tiếc cả chỉ còn chờ kết quả thôi.
14 ngày chờ thử beta thật dài, sau khi chuyển phôi được 9 ngày tôi đã sốt ruột thử beta, kết quả beta được 137u/l và ngày thứ 11 beta được 710 u/l, siêu âm mình đậu hai phôi, khỏi phải nói vợ chồng vui cỡ nào. Thế rồi trải qua ròng rã 4 tháng nghén không ăn uống được, thậm chí có lúc ra máu đỏ phải lên viện nằm điều trị, lo lắng con có thể xảy ra chuyện gì. Quả thật, sau khi trải qua các cung bậc cảm xúc tôi chiêm nghiệm được rằng, làm IVF chỉ thành công thực sự khi bạn phải bế được con trên tay mình và vợ chồng tôi đã có được may mắn đó. Chào đón được hai bé trai khỏe mạnh ở tuần 36, toàn thể gia đình như vỡ òa trong hạnh phúc, còn tôi thì đã như trút được gánh nặng bấy lâu nay, bố mẹ hai bên hân hoan có thể kể về con cháu mình cho mọi người nghe, còn chồng tôi khi ấy ông ngoại vẫn trêu rằng: “bố thấy nó vui quá,chân chắc đi không chạm đất ấy!”.
Phép mầu đã đến với vợ chồng tôi như vậy đó mọi người ạ! Tuy rằng sẽ chẳng thấm vào đâu so với các cặp đôi khác. “Phép mầu” sẽ đến với tất cả chúng ta nếu bạn kiên trì theo đuổi nó và thực sự tin tưởng vào các y bác sĩ – những con người ngày đêm miệt mài thắp lên những khát khao và hy vọng cho chúng ta.
Cảm ơn bệnh viện Nam học và Hiếm muộn Hà Nội đã giúp vợ chồng tôi cũng như bao cặp đôi khác có được những phép mầu vô giá này! Tôi tin ‘’Phép Mầu’’ là có thật!
Xin gửi kèm bài dự thi phép mầu này là bức ảnh 4 thành viên trong gia đình nhỏ của chúng tôi!
Cảm ơn !