09/08/2021
Bố: Hoàng Thanh Bình
Mẹ: Hoàng Hồng Liên
—
Con: Hoàng Bảo Hân (01/01/2020)
Thời gian thực hiện HTSS: 29/04/2019
—————-
Cứ ngày này hàng năm, làm sao mẹ quên được khoảnh khắc bác Hiền đã chuyển con vào cơ thể của mẹ. Lúc đó mẹ đã thấy rõ trên màn hình,con như hạt bụi nhỏ xiu.Vinh dự lắm,con là ca chuyển phôi ngay đầu tiên ngày 29/04/2019.
Con chơi trốn tìm với ba mẹ những 5 năm cơ đấy. Những năm tháng đó,không biết bao lần giọt nước mắt mẹ rơi – rơi vì buồn tủi, rơi vì ức chế. Có những lúc mẹ cũng nghĩ quẩn,bao nhiêu lần mẹ muốn tự vẫn. Nhưng nghĩ tới ngoại chỉ có một mình mẹ nên mẹ lại thôi. Những ngày đầu lấy ba con, người ta đã nghĩ mẹ là người mang điềm xui xẻo tới ba, nào là người âm theo nên chưa bầu được. Mẹ tủi lắm chứ. Ba mẹ chữa đủ thuốc thang:Đông y có,nam y có,tây y có. Đi khắp nơi nhưng con mãi vẫn chưa về. Thế rồi ba mẹ quyết định làm IUI 2 lần cũng tạch.
Sau đó thì mẹ có bầu tự nhiên,chưa kịp mừng vội thì bác sỹ phán: thai ngoài tử cung, cần nhập viện ngay. Cái cảm giác chưa được mang bầu, mẹ chưa được tận hưởng thì đành phải xa con mãi.Khi đó,mẹ nằm trong bệnh viện những 20 ngày. Lúc này mẹ hoàn toàn tuyệt vọng,trách số phận mình sao không được may mắn như bao người khác. Mẹ ao ước được ưỡn cái bụng ra để đi khám thai như họ, mẹ ước tiếng cười khênh khếch. Mẹ không phải nghe thấy trên TV, hay trên mạng mà muốn nghe trực tiếp. Bao nhiêu đêm mẹ mơ thấy con, bồng được con trên tay nhưng tỉnh dậy thì không có. Và ước nhiều lắm.Chữa mãi,kinh tế cũng cạn kiệt. Cho nên là mẹ quyết định dành dụm làm IVF, cũng vay mượn để thực hiện ước mơ bao năm dài.
Phải gọi là có duyên với bệnh viện Nam học hiếm muộn Hà Nội con à. Khi tên bệnh viện,mẹ chưa nghe thấy bao giờ. (Ba mẹ lúc đầu định vào bệnh viện Mỹ Đức cơ).Bỗng nhiên một ngày được bà Dì lên nhà chơi mách cho. Cứ thế là lên đường thôi. Ra đó lần đầu cảm giác mẹ thâý thật ấm áp và gần gũi bởi các bảo vệ, các cô nhân viên,đội ngũ y bác sĩ đều rất nhẹ nhàng và nhiệt tình làm mẹ quên bao đớn đau,bao nhiêu mũi kim. Và rồi hạnh phúc vỡ oà khi mẹ lần đầu thấy cái que hai vạch. Mẹ run tay còn làm rơi. Mẹ cất làm kỉ niệm. Ngày sau xét nghiệm cũng đã có beta.
Nhưng có một ngày người ta làm ba mẹ phát hoảng khi thông báo beta tụt. Chuyện gì đang xảy ra thế này? Mẹ hoang mang, ba ngồi thất thần. Cả phòng trọ nhốn nháo gọi điện. Rất may có một chị sáng suốt đưa ra ý kiến gọi bên khác nữa để đối chiếu kết quả xem sao. Nói thật mẹ cũng chả hi vọng gì đâu,vì người ta trước đó đã bảo kết quả chính xác rồi mà. Mẹ quyết định nằm ngủ,cho qua nhanh thời gian đó đi. Bỗng nhiên tin nhắn của báo về beta tăng, tăng gần gấp ba con à. Cảm xúc từ tuyệt vọng lại qua sung sướng rơi nước mắt. Đêm đó,mẹ thực sự nhẹ nhõm,ngủ ngon.
Tưởng mọi chuyện đã ổn,thì thai lại tách ra làm ba, còn doạ bóc tách. Ba mẹ cũng hai, ba lần qua bệnh viện truyền để giữ con. Đến nỗi,các bác sĩ nhớ luôn cả mặt cả tên mẹ. Sau đó,mọi chuyện đã tạm ổn. Mẹ cố ở ngoài đó đến khi con có tim thai ổn định mới về nhà. Bầu ,con cũng doạ mẹ mấy lần.17 tuần chân phù,18 tuần đóng thấp tới tuần 32. Mẹ ko dám đi đâu, chỉ ở nhà để giữ con, mong con khoẻ mạnh chào đời.
Ngày 1/1/2020 con chính thức cất tiếng khóc oa oa. Mẹ đã rơi nước mắt, nhưng lần này là giọt nước mắt hạnh phúc. Con đúng là phép màu của ba mẹ. Trải qua bao gian nan, cực khổ, tủi nhục cho nên em muốn gửi thông điệp tới các gia đình đang hiếm muộn là: các ba mẹ hãy thương yêu,động viên nhau,hãy kiên trì đừng bỏ cuộc, các con sẽ nhanh về với các ba mẹ nhé! Em chúc các ba mẹ may mắn!