31/12/2021
Bố: Nguyễn Đức Anh
Mẹ: Nguyễn Thu Hằng
—-
Con: Nguyễn Tùng Dương – Nguyễn Tùng Lâm (28/05/2020)
Thời gian thực hiên HTSS: 27/09/2019
Con Yêu!
Một tiếng gọi tưởng chừng như dễ dàng nhưng để có trọn vẹn câu gọi đó là cả 1 sự gian nan đầy những nước mắt của cả 2 vợ chồng. Khi đó, vợ chồng tôi đèo nhau trên đường mà nghe đâu đó tiếng trẻ con hay những cái ôm âu yếm của gia đình nào là nước mắt tôi lại rơi bởi sự khao khát có con nó cứ dai dẳng trong suốt những năm tháng vợ chồng chung sống.
Lấy nhau đc hơn 1 năm tuy không dài nhưng cũng không quá ngắn. Thời điểm vợ chồng tôi cưới xong là tết, ngoài những câu chúc phúc của họ hàng hai bên còn có cả những lời đàm tiếu, người đồng cảm thì động viên, người ác miệng thì nói thẳng: “Mày điếc à mà không đẻ đi?”, lúc đó tôi chỉ biết cười nhưng trong tâm can thì như ngàn mũi dao đâm vậy. May bên cạnh có hai bên gia đình và anh chồng luôn động viên, giúp tôi vượt qua những lúc tưởng chừng như hai vợ chồng không thể gắn bó với nhau. Thời điểm đó vợ chồng tôi cũng hoang mang, ai mách gì thì uống nấy, thậm chí uống nhiều thuốc nam khiến tôi tăng cân chóng mặt. Từ một cô gái 53kg mà lúc đó tôi lên tận 8kg, phù vì uống thuốc nam, hai vợ chồng quyết định xách balo đi Hà Nội 1 chuyến để khám xem vì sao chúng tôi đều khỏe mạnh mà chưa đón được con yêu.
Tôi cũng tìm hiểu khá nhiều mới quyết định chọn Bệnh viện Nam học & Hiếm muộn Hà Nội để khám. Đến khám hôm đó, bệnh viện khá đông, vợ chồng tôi đc bác sĩ Hưởng trực tiếp khám và tư vấn, cầm kết quả trên tay, tôi chỉ muốn òa khóc, may được bác trấn an rằng giờ y học tiên tiến hơn rất nhiều, rồi bác cho tôi xem nhiều đôi vợ chồng đã đón được con yêu. Tôi như được tiếp thêm sức mạnh, chúng tôi quyết định đăng kí làm hồ sơ IVF. Cũng khá nhanh, vợ chồng tôi làm thủ tục và đợi đến ngày lên tiêm mũi kích trứng. Mọi chuyện đều suôn sẻ khi bác sĩ thông báo trứng tốt, chuẩn bị đến ngày chọc trứng. Tôi lại lo lắng vì nhiều trường hợp lúc chọc ra trứng không đạt yêu cầu, đúng là ông trời không phụ, chúng tôi được 15 trứng. Giờ chỉ chờ kết quả báo phôi N3, khá hồi hộp, vợ chồng tôi về nhà thấp thỏm đến ngày lên báo phôi thì chúng tôi được 9 phôi tốt, 1 phôi khá, 1 trung bình, vừa mừng vừa lo giữ lại 2p N3, còn đâu nuôi hết lên N5. Rồi khi nghe kết quả báo phôi N5 hỏng hết còn mỗi 2P N5, nghĩ giờ chuyển mà không được thì tay trắng 2, hai vợ chồng quyết định thôi cứ chuyển hết 2P N5.
Ngày hôm ấy là 1 ngày trời mưa, bệnh viện vẫn như mọi ngày nhưng sao lòng tôi lúc đó rất hỗn loạn, trong phòng chờ có tôi cùng khoảng hơn chục chị đợi siêu âm để chuẩn bị chuyển phôi. Trò chuyện với nhau cho đỡ lo lắng, tất cả vào phòng thay đồ, chuẩn bị gọi tên vào phòng, tôi là người thứ 6 hay 7 gì đó. Vào đến phòng, tôi rất lo lắng, như biết được sự lo lắng của tôi, Bác sĩ Hiền nhìn tôi cười âu yếm, hỏi chuyện để trấn an tôi, tôi và bác không quen nhau, không họ hàng thân thiết nhưng Bác để lại trong tôi khá nhiều cảm xúc. Có lẽ, trong cuộc đời này, tôi sẽ không bao giờ quên ơn người đã mang sự sống cho hai cậu con trai nhà tôi cũng như mang lại ngọn lửa thắp lên tổ ấm gia đình. Nếu như không có bác, có lẽ gia đình tôi cũng không được như ngày hôm nay.
Sau 12 ngày lên viện xét nghiệm, vợ chồng vui mừng hay tin có một sinh linh bé nhỏ đang lớn dần, lớn dần trong bụng người mẹ, tôi đã khóc sung sướng, mọi cảm xúc vỡ òa, tôi đã chính thức làm mẹ, hai vợ chồng ôm nhau khóc (đến giờ nhắc lại tôi vẫn còn nghẹn ngào). Hơn bao giờ hết, tin vui này càng thắp lên ngọn lửa hi vọng về hình hài đứa con mang máu thịt của vợ chồng, điều mà bấy nhiêu ngày tháng tôi mỏi mòn tìm kiếm.
Sau đó, chúng tôi về nhà dưỡng thai đợi ngày siêu âm lại, lo lắng bồn chồn đến ngày siêu âm, tôi được bác sĩ thông báo thai đôi, tôi vừa mừng vừa lo vì đa thai có khá nhiều rủi ro, chưa kịp mừng thì tôi xét nghiệm Anti, kết quả dương tính, tôi bị hội chứng máu đông, nếu không tiêm thuốc chống đông máu thì thai nhi có thể mất tim thai bất cứ lúc nào. Tôi khóc, tôi sợ, tôi hoang mang vì tôi sợ ông trời cướp mất con của tôi. Đúng là con người ta chỉ cần tin tưởng vào y học vào bác sĩ nhất định con yêu sẽ về bên mình và tôi cũng vậy, phép mầu tưởng chừng chỉ có trong chuyện cổ tích nhưng không các bạn ạ phép màu mang tên: “Con Yêu”. Tôi đã giữ được hai cậu con trai kháu khỉnh đến Tuần thai thứ 38. Tuy hơi vất vả về việc thai đôi giữ sẽ cực hơn thai 1 rất nhiều, chỉ sợ đẻ non nhưng phụ nữ nào cũng phải trải qua quãng thời gian bầu vất vả, nhất là người hiếm muộn như tôi, áp lực càng nhiều hơn.
Gần đến ngày sinh, không biết do tôi lo lắng quá hay không mà huyết áp bỗng tăng cao nên bác sĩ chỉ định mổ gấp, đêm đấy, tôi không ngủ được, tôi mong được gặp con, được thơm con, được ôm con và phép màu đó đã thành hiện thực, hai cậu con trai đã chào đời an toàn và khỏe mạnh vào 16h00 ngày 28/5/2020, bạn anh được 2,8Kg và bạn em được 2,5Kg. Nằm trên bàn mổ, khi y tá đưa con cho tôi xem tôi mới thấy tôi đã chạm tay vào điều tôi ước ao bấy lâu nay.
Giờ hai nhóc đã sắp tròn 1 tuổi, tôi rất cảm ơn bệnh viện, đặc biệt là bác sĩ Hưởng đã chọc trứng và bác sĩ Hiền người chuyển phôi cho tôi giúp tôi có được hạnh phúc trọn vẹn như ngày hôm nay. Thực sự khi tôi chọn Bệnh viện Nam học & Hiếm muộn Hà Nội là tôi cũng tìm hiểu khá nhiều về IVF, cũng như phân vân khá nhiều bệnh viện trên cả nước. Tôi chọn bệnh viện vì sự nhiệt huyết coi bệnh nhân như người thân của mình dù ngày hay đêm bác sĩ vẫn luôn hết lòng giúp đỡ như chính người thân của mình vậy. Chúc cho bệnh viện sẽ càng ngày càng phát triển, chúc cho các y bác sĩ nhất là Bác Hiền, Bác Hưởng sức khỏe để bệnh viện sẽ càng ngày có nhiều mầm sống tương lai, gieo thêm nhiều niềm tin cho những gia đình hiếm muộn. I love AF HANOI …