26/09/2021
Bố: Nguyễn Đức Thành
Mẹ: Trần Thị Thanh Huyền
Con: Nguyễn Vũ Tuệ Lâm
Sinh ngày: 15-8-2017
———
Thiên thần của mẹ!
Sau này con lớn mẹ sẽ dẫn con đi thăm lại những nơi đong đầy kỉ niệm mà ba mẹ đã từng qua: khu xóm trọ Đồng Xa- nơi lần đầu tiên ba mẹ gặp nhau, con đường ba đèo mẹ về mỗi buổi tan trường, cả những quán cóc ven đường nơi ba thường chở mẹ đi ăn… Những nơi mà có những lúc mẹ nghĩ rằng sẽ có lúc trở thành kỉ niệm nếu con không đến!
Mẹ gặp ba vào ngày đầu tiên bước chân lên thủ đô nhập học, tình yêu đầu ngô nghê từ những cái nắm tay đầu tiên, những nụ hôn vội vàng khi tối muộn và cả ánh mắt xanh lét khi bị bác chủ nhà phát hiện yêu nhau và dọa đuổi một trong hai đứa . 15 năm yêu thương, 8 năm cố gắng để có con, nhiều lần mẹ tự hỏi liệu mình có thể rời xa ba khi những cố gắng của mẹ càng ngày càng trở nên mơ hồ. Chắc mẹ không thể kiên trì đến thế nếu không có sự động viên của ba. Từ những buổi trưa tranh thủ đi xuống Hà Nam đặt thuốc, những buổi tối muộn ba mẹ đưa nhau lên Sơn Tây chữa bệnh rồi sáng sớm lại vội về đi làm, cho đến những chuỗi ngày tháng dài vô tận tiêm thuốc vào tử cung… Chẳng có nơi xa xôi nào ngăn nổi bước chân ba và chắc chẳng có nỗi đau nào mẹ chưa từng nến trải. Mong ước của mẹ là được có thai tự nhiên như bao người phụ nữ khác và nỗi lo lắng rằng bố mẹ sẽ cũng nhau đi được Ivf được bao nhiêu lần nếu mẹ kẹp vòi trứng để từ bỏ khả năng mang thai tự nhiên.
Rồi sau bao nhiêu năm chờ đợi, con đến bên bố mẹ trong sự vỡ òa vui sướng xen lẫn với lo lắng đến nghẹt thở. Sau hai ngày biết có con, mẹ bắt đầu ra máu, đến tuần thai thứ 7 con bị bong rau 1/3 cũng là lúc mẹ con mình cũng nhau bước vào ca mổ tử thần vì mẹ có thêm em bé nữa bên ngoài tử cung. Mắt mẹ nhòa đi khi bác sĩ nói: “ thực hiện ca mổ để cứu mẹ, còn con đã bong rau thế thì rất khó nói”. Mẹ đến bệnh viện để tìm sự an toàn cho con chứ không phải mẹ, chân mẹ như không đi nổi, tất cả mọi cố gắng lại dường như trở nên vô nghĩa. Điều mẹ nhớ duy nhất trước khi vào bàn mổ là lời ba dặn “ Em cầu quan thế âm bồ tát nhé! Anh yêu em” và mẹ đã làm như thế. Ơn trời ca mổ thành công! Một tuần sau con phát triển khỏe mạnh.
Con lớn lên từng ngày trong mẹ, bên những tiếng yêu thương, vỗ về của ba. Ba nói chuyện với con nhiều hơn cả mẹ, ngay cả lúc con chỉ vài tuần tuổi. Mỗi tối trước khi đi ngủ, ba thường xoa bụng mẹ và hát cho con nghe những bài hát mà cả ba và mẹ đều thích. Ngày 15/8 / 2017- một ngày thu đẹp, khi con được 38 tuần, ba mẹ vui sướng dắt nhau đi đẻ. Có lẽ không mấy người đi đẻ lại vui như mẹ, vì mẹ biết không có vất vả nào, không có đau đớn nào có thể ngăn mẹ hạnh phúc vì mẹ sẽ được gặp con. Từ khi có con, mỗi ngày với mẹ là một trải nghiệm vô cùng thú vị. Cùng con lớn khôn là một hành trình hạnh phúc, hoàn thiện bản thân. Mỗi bước phát triển của con:khi biết cười, biết lẫy, biết bò, biết đi, biết nói là một sự kiện trong cuộc đời của mẹ. Mỗi buổi tối cả nhà lại cùng nhau học nói, học hát và làm tất cả những gì con thích, đơn giải vì đó chính là hạnh phúc, là nụ cười của ba mẹ. Cảm ơn con đã đến bên mẹ, để mẹ biết rằng hạnh phúc luôn ở phía trước nếu mình biết cố gắng và nếu hạnh phúc đến muộn thì chắc nó muốn mình được cảm nhận trọn vẹn hơn. Từ khi có con, ba mẹ thấy mình trở nên quan trọng hơn, trách nhiệm hơn và sống có ý nghĩa hơn.
Mẹ không nghĩ rằng mẹ đã làm tốt, bởi nếu được mẹ muốn làm những điều tốt hơn cho con. Nhưng khi nhìn lại hành trình con đã vượt khó khăn để đến bên ba mẹ, và nỗ lực của ba để gia đình ta được trọn vẹn, mẹ lại tự nhủ rằng mẹ sẽ phải cố gắng nhiều hơn nữa. Nhìn những phút giây con vui đùa bên ba, mẹ biết rằng những cố gắng của mình là xứng đáng. Mẹ mong con lớn khôn khỏe mạnh, mẹ yêu con rất nhiều, tình yêu, cuộc đời của mẹ!