14/08/2021
Bố: Tạ Xuân Hưởng
Mẹ: Tạ Thị Yến
—-
Con: Tạ Gia Hưng (sinh ngày 05/07/2018)
Thời gian thực hiện HTSS: 18/10/2017
—-
PHÉP MẦU Ở TUỔI 22 với 2 lần IVF 3 lần chuyển phôi
Trong cuộc sống hàng ngày có những điều mà chúng ta tưởng chừng như không bao giờ xảy ra và ngay cả mẹ cũng nghĩ như vậy. Nhưng đâu ai biết mọi thứ có thể đến bất cứ lúc nào ngay cả “Phép Mầu” cũng vậy.
Mẹ đã từng cho rằng chắc trên đời này không bao giờ có cái khái niệm “Nếu như…Giá như… Ước gì và có một Phép mầu” đâu nhỉ. Vì những cái đó nó quá kì diệu và chắc chỉ có trong mơ mà thôi phải không con nhưng mẹ lại không hề biết từ những nỗ lực, sự kiên trì hay cả những việc làm nhỏ nhặt nhất đều có thể tạo ra “Phép Mầu” và “Phép Mầu” đó chính là có con Gia Hưng của bố mẹ.
Con biết không, để có được cái thứ gọi là “Phép Mầu” đó, mẹ đã phải trải qua mọi thăng trầm trong cuộc sống, vất vả, khổ cực ngược xuôi. Nhiều lúc mẹ như muốn buông bỏ tất cả nhưng mẹ lại phải tự động viên an ủi chính mình không bao giờ được bỏ cuộc dù có thế nào đi nữa, tục ngữ có câu “có công mài sắt có ngày nên kim”, mẹ đã lấy đó để làm động lực tiếp tục trên con đường tìm kiếm con yêu.
Bố mẹ kết hôn năm mẹ mới 19 tuổi, cái tuổi mà bạn bè trang lứa đang được ăn chơi vô lo vô nghĩ thì ngược lại mẹ phải gánh trọng trách to lớn trên đôi vai gầy. Trọng trách đó cũng như bao cặp vợ chồng khác là sinh con cháu cho gia đình dòng họ. Con biết không, việc đó đối với người khác thì rất dễ dàng nhưng với bố mẹ thì ngược lại ôi nó gian nan trật vật biết nhường nào.
1 tháng 2 tháng 3,4…8 tháng vẫn không thấy gì là mẹ đã nghĩ rồi. Bố mẹ đã đắn đo mấy ngày trời sau đó quyết định đi lên tuyến tỉnh thăm khám, trong lúc ngồi chờ kết quả mà mẹ hồi hộp đứng ngồi không yên, lúc đó mẹ chỉ biết cầu trời khấn phật mong sao cho kết quả của 2 vợ chồng bình thường không có vấn đề gì. Cho tới khi có kết quả, bác sĩ gọi vào thông báo mẹ bình thường, còn bố thì có vấn đề, kể từ đó suy nghĩ của mẹ lúc nào cũng nơm nớp lo sợ liệu vợ chồng mình có thể có con được không, liệu bao nhiêu năm mình mới có được đây.
Rồi hễ có ai mách ở đâu là bố mẹ lại đi tới đó thuốc Tây, Nam, Bắc đều trải qua nhưng kết quả vẫn không cải thiện được gì. Vậy là thời gian cứ thế mà trôi qua 1 năm, 2 năm… 3 năm, hàng xóm đồng nghiệp vẫn không thấy có gì, người tốt thì họ động viên an ủi còn kẻ chẳng ra gì thì họ lại bàn tán đằng sau thế này thế kia. Ngày đi làm thì thế chứ đêm về mẹ lại nghĩ những lời người ta bàn tán mẹ cũng tủi thân lắm chứ, nhiều đêm mẹ nghĩ khóc ướt hết cả gối. Nghĩ thì nghĩ nhưng bố mẹ vẫn lạc quan mày mò tìm hiểu vì mẹ tin rằng bây giờ y học tiên tiến rồi mọi vấn đề đều có thể khắc phục được. Vậy là bố mẹ quyết tâm xuống tham khám tại viện Nam học và Hiếm muộn Hà Nội. Lần đầu tiên xuống mẹ đã có cảm giác con người và môi trường ở viện thân thiện, bố mẹ đã quyết định làm IVF ngay sau khi bác sĩ tư vấn.
Một cô gái còn rất trẻ như mẹ cộng với lần đầu làm IVF còn rất bỡ ngỡ chẳng biết cái gì với cái gì. Mọi thứ bắt đầu theo quy trình tiêm, chọc trứng, mẹ tưởng chừng như mọi thứ diễn ra tốt đẹp với 12 quả trứng mẹ chọc được nhưng không thể ngờ rằng mẹ được có 2 phôi 1 tốt 1 trung bình, bố mẹ đồng ý chuyển phôi tươi luôn. Cảm giác 14 ngày ở nhà chờ kết quả chắc chỉ những mẹ nào làm rồi mới cảm nhận được thôi, không thể tả ngắn gọn một từ bằng lời được và cuối cùng ngày thử cũng đến, trống ngực đập thình thịch tim mẹ như muốn bắn ra ngoài. Cầm que thử trên tay mà mẹ không biết phải làm như thế nào, bây giờ khi que chỉ có vỏn vẹn 1 vạch. Bố và gia đình nội ngoại an ủi động viên nhiều lắm, rồi năm sau bố mẹ lại xuống viện khám làm IVF lần 2.
Lần này mẹ cũng học hỏi được ít kinh nghiệm từ các mẹ đi trước nên mẹ chọc được 18 trứng và được 11 phôi mẹ trữ toàn bộ vì mẹ quá kích sau chọc trứng. Rồi tháng sau mẹ chuyển cũng như lần trước, mẹ chờ 14 ngày và thử. Cuối cùng, mẹ cũng được nhìn thấy que thử thai 2 vạch như thế nào, thực sự mẹ rất vui mừng sung sướng gọi báo cho bố ngay. Nhưng ông trời thật biết đùa lòng người khi mẹ vui mừng chưa được bao lâu thì mẹ lại bị ra máu ở ngày 22 sau chuyển phôi, bố mẹ lo lắng gọi xe xuống viện luôn, khám xong bác sĩ bảo thai sinh hoá, lại 1 lần nữa như trời đánh vào tai mẹ vậy suy sụp thật sự. Rồi mẹ nghỉ ngơi 3 tháng sau lại xuống viện chuyển tiếp phôi trữ, con đường từ nhà xuống viện ngày càng trở nên gần gũi quen thuộc hơn với bố mẹ và chiếc xe gắn máy. Cuối cùng ông trời đã không phụ lòng bố mẹ ở lần chuyển phôi thứ 3 này, ông trời đã cho bố mẹ được lên chức thật rồi.
Con biết không suốt 9 tháng bầu con, mẹ nghén lắm ăn gì vào là nôn ra hết đến nỗi mẹ còn nôn ra cả máu. Không 1 ngày nào mẹ không nghĩ con ở trong đó có khỏe không, liệu mẹ nghén như vậy có ảnh hưởng gì đến con không. Chỉ đến khi được nhìn được bế con trên tay mẹ mới nhẹ nhõm yên tâm phần nào. Nhoàng cái mà trai của mẹ lại gần sinh nhật 3 tuổi rồi, mẹ không mong gì cao xa chỉ mong con luôn mạnh khỏe cả đời bình an. Kể từ khi có con hàng năm mẹ lại được tâm sự, rãi bày cảm xúc của mình qua các bài thi do viện tổ chức để cho các mẹ đang trên con đường tìm kiếm con yêu lấy động lực tiếp tục trên con đường tìm kiếm của mình.
Qua chương trình, này mẹ cháu cũng muốn gửi đến tất cả các cặp đôi hiếm muộn hãy tin vào y học và phép mầu sẽ đến sớm với các mẹ. Cuối cùng gia đình cháu xin cảm ơn tất cả các nhân viên cán bộ y bác sĩ của bệnh viện Nam học và Hiếm muộn Hà Nội, chúc cho viện ngày càng phát triển, mang lại nhiều tiếng cười cho các gia đình hiếm muộn.